Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

BUỒN



Buồn sao buồn đến thế này
Đến làn gió với sợi mây cũng buồn
Vật vờ như xác không hốn
Cố bới tìm chút bồn chồn nhớ nhung.

Nắng vườn khô xác dọc mùng
Cong queo tay mướp quấn vòng rào ao
Ếch con chân thấp chân cao
Rình rồng rồng cuốn rong rêu bập bềnh.


... Buồn như mình chả là mình
Buồn xơ xác cả mái gianh quê nghèo
Chỏng chơ dậu đổ bìm leo
Đen xì chim quốc nép chiều gọi đêm...

... Buồn chìm tận đáy nỗi niềm
Những mong khóc được ướt đêm một lần!
Thẫn thờ dõi vết tàn xuân
Duyên duyên nợ nợ... phù trầm nổi trôi!

Lá buồn; lá lả tả rơi
Tôi buồn khiến mấy tầng giời... buồn hiu!

NHẠT NHÒA

Đã rằng  một chút mong manh
Mà sao vẫn thấy chông chênh hả giời?!
Cũ xưa qua đã lâu rồi
Vấn vương gì  hạt nắng rời mé sân?!

Nhìn theo hun hút dấu chân
Nghiệp duyên… một thoáng phù vân cũng là!
Ngậm ngùi ... xa…  để mà xa
 Ngàn năm ấy cũng nhạt nhòa bóng gương!