Giá
mà khóc được thì may
Đớn đau ấy, tủi hờn này có trôi?!
Đã đành thôi cũng là thôi
Ai xui thấp đất cao giời mà chi!
Bàn tay ê ẩm dại tê
Những mong buông gió quay về hư không!
Tưởng đâu đã thoát khỏi vòng
Bông lau trắng hạt sương trong bồng bềnh...
Ngửa đầu thưa với Trời xanh:
Không dưng đổ quán xiêu thành vì đâu?!
Nong tằm thay mấy lần dâu
Tơ vàng rút ruột kén đau mấy lần?!
Gió sương lạnh giá đôi chân
Phong trần thế, có phong trần nào hơn?!
Hoài công giữ phấn gìn son
Cho ven tròn, cố vẹn tròn… mai nay.
Nghịch dao thì đứt ngón tay
Lưỡi cùn cưa rỉ sao nhay ruột tằm?
Đếm ngày… đếm tháng… đếm năm.
Phụ nhau, phụ đến cộc cằn thế ru?
Mở lòng giải oán gỡ thù
Xem trăng khi tỏ khi lu lẽ thường!
Nhưng mà… buốt tủy thấu xương
Đâu ngờ có kiểu tai ương lạ đời.
Đớn đau ấy, tủi hờn này có trôi?!
Đã đành thôi cũng là thôi
Ai xui thấp đất cao giời mà chi!
Bàn tay ê ẩm dại tê
Những mong buông gió quay về hư không!
Tưởng đâu đã thoát khỏi vòng
Bông lau trắng hạt sương trong bồng bềnh...
Ngửa đầu thưa với Trời xanh:
Không dưng đổ quán xiêu thành vì đâu?!
Nong tằm thay mấy lần dâu
Tơ vàng rút ruột kén đau mấy lần?!
Gió sương lạnh giá đôi chân
Phong trần thế, có phong trần nào hơn?!
Hoài công giữ phấn gìn son
Cho ven tròn, cố vẹn tròn… mai nay.
Nghịch dao thì đứt ngón tay
Lưỡi cùn cưa rỉ sao nhay ruột tằm?
Đếm ngày… đếm tháng… đếm năm.
Phụ nhau, phụ đến cộc cằn thế ru?
Mở lòng giải oán gỡ thù
Xem trăng khi tỏ khi lu lẽ thường!
Nhưng mà… buốt tủy thấu xương
Đâu ngờ có kiểu tai ương lạ đời.
Kiến đàn xé lá che trời
Có che chắn được chơi vơi bốn mùa?!