Cánh cửa đời khép chặt mấy mươi năm
Bản lề rỉ và khóa đồng hoen rỉ
Cất trái tim giữa vàn muôn ước lệ
Tôi một mình đi về phiá không Tôi…
Thảnh thơi nhìn mây trắng ngang trời
Xòa mái tóc hứng phất phơ ngọn gió
Dấu trăng rằm trong pha lê ánh đỏ
Cất mặt trời giữa lóng lánh Ngọc trai…
Tôi mê say mơ màng chốn Thiến thai
Nghe xao xác gió thu ru ngọn lá
Vin xuân tình rót xanh non đài nụ
Níu hè vàng rười rượi sắc nắng hoe…
Tôi một mình thanh thoát chốn sơn khê
Vượn hót chim kêu suối dòng róc rách
Tâm hồn trải mênh mang rừng tịch mình
Ráng chiều hồng mê mải bóng hoàng hôn…
Cánh của đời khép chặt mấy mươi năm
Sắc Không tôi chốn Ta Bà chộn rộn
Đến và đi… rồi đi và đến
Ước vọng cuộc đời năm tháng phôi pha…
Chợt cuối mịt mù ánh lại giọt hoa
Cánh cửa hé… hoa vô ưu thơm ngát
Rồi một thoáng khi sập chiều chạng vạng
Gió xéo lùa cánh dơi thinh không…
… Tôi lại ngao du bát ngát chốn mênh mông
Nhặt đá núi bày đồ hàng bán dạo
Hái cây rừng khóac màu lam sắc áo
Trở lại bé thơ thuở vũ trụ hồng hoang...
Tôi khóa cửa đời… đi về cõi thênh thang.