Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

SAO TÔI LẠI NHỚ EM ĐẾN THẾ?!


Qua dập dềnh bao chuyến dọc ngang
Sông tình dài và biển tình thì rộng
Mây cuộn bời bời, gió quay chong chóng
Sao lúc này tôi lại chỉ nhớ em?!

Em không là tiên. Em cũng  chả thành tiên
Một bình thường giữa bình thường muôn vạn
Một người bạn như muôn vàn người bạn.
Sao sâu kín lặng thầm trong tôi lại chỉ em?!

Cắc cớ chiều đông gió tạt ngang thềm
Bàn chân đưa tôi về phương em vô định
Trời ngơ ngác gió sương em giá lạnh
Đất bơ vơ hoàng hôn
 em mong manh.

Em bước thản nhiên qua bề bộn thác ghềnh
Một mình trầm tư, một mình lặng lẽ
Nét cười vui thoáng nỗi niềm cô lẻ
Bình yên em giữa phố cổ thay mùa.

Hà Thành nắng...
 rồi Hà Thành mưa...
Tóc xõa bông lau chiều tà buông gió
Chân trời tãi hoàng hôn tím đỏ
Em thảnh thơi vun cây đời xum xuê


Trời chuốc men say, đất bỏ bùa mê
Xui tôi gặp em cuối nẻo
Cung đàn rung lạc điệu
Nhịp xuân cuốn hồn tôi phiêu du …

Xin đất trời đừng chợt gió chợt mưa
Xin Thần Phật ban phép màu linh nghiệm
Xin biệt ly đừng đến
Để một khắc đời cho tôi cho em!

Ngày tiếp ngày rồi đêm lại đêm
Sao tôi nhớ em đến thế?!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét